Quân Lâm Nhị Thứ Nguyên

Chương 237: Hưởng thụ à!




“... Ngươi nói là, hai tên rác rưởi kia biến mất ở chỗ này!?”

Nhìn một lượt khắp con đường nhưng không nhìn thấy bất cứ hư hại hay bất cứ điểm bất thường nào, phó chánh án của chính giáo Lotharingia quay lại, sắc mặt âm trầm mà hỏi ngược ông lão đi cùng với mình.

Vốn dĩ giờ này, hắn phải đang nằm trên bụng của nữ nhân mà sảng khoái, thế nhưng mới trước đó, khi hắn chuẩn bị ra tay với một ả nữ nhân xinh đẹp thì lão già đáng chết này lại đột nhiên xuất hiện cắt ngang, đồng thời muốn lôi hắn ra khỏi phòng đi chung với mình. Nói cái gì mà hai kỵ sĩ thẩm phán đi chung đột nhiên biến mất, không liên lạc được; Kết quả là giờ, một đường tìm kiếm, nhưng ngay cả một bóng người cũng không gặp, đồng thời dọc theo con đường, một chút dấu vết chiến đấu cũng không phát hiện ra, hoặc nên nói là hoàn toàn không có cái thứ gọi là ‘dấu vết chiến đấu’.

Trong tình huống như vậy, thử hỏi vị phó chánh án này sao có thể không giận?

Mà ông lão đi chung với vị phó chánh án, cũng tức là vị Hồng Y Tổng Giám Mục, khi nghe phó chánh án nói như vậy thì mặt mũi cũng rất khó coi. Đối với tình huống hai kỵ sĩ thẩm phán đột nhiên biến mất, người khác có lẽ không rõ ràng lắm, nhưng thân là Hồng Y Tổng Giám Mục, thuật thức ông lão sử dụng để cảm ứng có thể nói là một trong các thuật thức đứng đầu thế giới, nên ông hết sức rõ ràng về tình huống này.

Trong chuyến đi lần này, ngoại trừ vị phó chánh án dẫn đội được đánh giá là rác rưởi ra, thì trên người của ba kỵ sĩ còn lại, đều có thuật thức cảm ứng mà ông lão đã thi triển từ trước đó. Cho nên dù không đi cùng với ba kỵ sĩ mọi lúc mọi nơi, nhưng ông lão lại có thể cảm nhận được vị trí chính xác của từng kỵ sĩ một, đồng thời cũng có thể tùy ý liên lạc với từng người trong số đó vào bất cứ lúc nào.

Sở dĩ phải làm như vậy chủ yếu là vì để tiện cho việc phối hợp vây bắt vị nữ hoàng của Hắc Ám Bảo. Có thể nói là chỉ cần một ba kỵ sĩ phát hiện ra tung tích của nữ hoàng, thì cho dù là ở bất cứ đâu và bất cứ lúc nào, ông lão hồng y cũng đều có thể kịp thời phát hiện ra ngay và sử dụng pháp thuật kiểm soát không gian để chạy tới hiện trường ngay lập tức.

Đồng thời, làm như vậy cũng có một cái lợi, đó là nếu lỡ như, trong tình huống hiếm hoi mà ba kỵ sĩ gặp phải nguy hiểm không thể chống cự nổi, vậy thì ông cũng có thể kịp thời chạy tới để chi viện cho cả ba người.

Thế nhưng chỉ mới cách đây không lâu, đã xảy ra một tình huống khiến ông không thể nào hiểu được, đó là phép cảm ứng trên người của hai kỵ sĩ đột nhiên mất liên lạc. Lúc đó, bởi vì đang cải trang lẫn vào trong thành thị để nhậu nhẹt nên ông không để tâm lắm, chỉ cho rằng đã xảy ra một chút gì đó ngoài ý muốn, nên sau khi gửi tin nhắn hỏi thăm hai kỵ sĩ xem có chuyện gì xảy ra xong, ông lại tiếp tục đi nhậu mà gạt chuyện này qua một bên.

Chỉ là mãi tới tận khi ông đi nhậu xong, hai kỵ sĩ bị mất liên lạc kia vẫn không thấy có phản hồi. Ngay lập tức, ông biết là hai người đã xảy ra chuyện.

Là Hồng Y Tổng Giám Mục của giáo hội, ông lão đương nhiên hiểu rõ điều này là có ý gì. Thực lực của hai kỵ sĩ thẩm phán kia, nếu gộp lại cùng một chỗ thì ngay cả ông cũng không dám khinh thường. Nếu thật sự bị ép vào tuyệt cảnh, bọn họ thậm chí còn có thể sử dùng bí pháp để gọi thiên sứ ra chiến đấu cho mình. Nguồn sức mạnh đó, cho dù là ông cũng phải dè chừng.

Mà đồng thời với đó, nếu một khi hai kỵ sĩ bị ép vào tình huống phải triệu hồi thiên sứ, vậy thì một khi thiên sứ được triệu hồi ra, thì theo lẽ thường, cho dù đang ở bất cứ đâu trên đảo, ông cũng đều phải phát hiện ra mới đúng. Nhưng bây giờ, tình huống hiện tại là hai kỵ sĩ được xem là sức mạnh nòng cốt của giáo hội lại đột nhiên mất tích mà không hề có một chút dấu hiệu nào, cũng không để lại bất cứ dấu vết nào dù chỉ là nhỏ nhất. Với ông lão, tình huống này thật sự là bất khả tư nghị.

Tình huống hiện tại, cũng chỉ còn một giả thuyết có thể giải thích, đó là hai kỵ sĩ đã bị bắt cóc, đồng thời việc bắt cóc này còn được dự mưu từ sớm. Hai kỵ sĩ hẳn là đã bị đánh ngất trước cả khi kịp thực hiện việc triệu hồi thiên sứ.

Tại sao lại nói là bắt cóc mà không phải giết? Nói giỡn, là tinh anh của giáo hội, trực giác về nguy hiểm cùng với khả năng phát hiện và ứng phó nguy hiểm của hai người có thể kém sao? Nếu thật sự gặp phải nguy hiểm tánh mạng, chưa kể đến việc ý thức của hai người có phát hiện hay không, chỉ riêng bản năng cơ thể cũng đã đủ để hai người phát hiện ra nguy hiểm. Khi đó, chỉ cần hơi xác nhận được tình huống có gì đó không đúng, hai người cũng đều có thể kịp thời gửi tín hiệu cầu cứu về cho ông.

Cho nên, nói hai người bị giết chỉ sau một đòn thì không có khả năng lắm, bị đánh ngất và mang đi thì có khả năng nhiều hơn. Đồng thời kẻ ra tay còn phải là một cường giả siêu cấp, bởi nếu là kẻ yếu thì không thể đánh ngất được hai người chỉ sau một đòn. Về phần dùng độc, nguyền rủa, hay bẫy rập cái gì, coi giáo hội là ăn chay a? Nòng cốt tinh anh của giáo hội mà lại bị nguyền rủa, bị độc, với bị bẫy rập chơi ngất chỉ sau một đòn, vậy giáo hội cũng đã sớm bị đám ma tộc kia đánh lén tới mức không thể tự sinh sống.

Bất quá, nói thì là nói như vậy, nhưng sau khi chạy tới hiện trường, ông lão hồng y vẫn bị tình huống trước mắt làm cho chấn động. Cả con đường, hoàn toàn không có bất cứ dấu vết chiến đấu nào, hai kỵ sĩ cứ như là đã hoàn toàn tan vào hư không.

Chẳng lẽ là dùng thuật thức không gian để dời người đi nơi khác? Nhưng mà hai kỵ sĩ lại không phải đứa ngốc, sao có thể ngoan ngoãn mà để cho đối phương làm được chuyện đó?

Mà điều kỳ quái hơn nữa là, nơi này, mặc dù không có bất cứ dấu vết chiến đấu nào, nhưng khắp bốn phía lại lưu lại một luồng áp lực khiến cả ông cũng thấy trong lòng căng cứng. Rất hiển nhiên, tình huống lần này tuyệt đối không đơn giản chút nào. Việc hai kỵ sĩ biến mất tuyệt đối không phải là ngoài ý muốn, hoặc là do ông lo bò trắng răng.

Đã có một cường giả đỉnh cao nào đó giở trò ở đây. Dù không biết người đó đã dùng thủ đoạn gì, nhưng khẳng định là đã khiến hai kỵ sĩ hoàn toàn mất đi sức chiến đấu mà không kịp phản ứng, ngay cả việc triệu hồi thiên sứ cũng không kịp làm, sau đó thần không biết mà quỷ không hay mang hai người đi mất.

Đây là toàn bộ kết luận mà ông lão hồng y đã rút ra được sau khi cân nhắc kỹ càng. Bất quá, đó không phải là nguyên nhân chính khiến mặt mũi của ông lão trở nên khó coi. Sở dĩ sắc mặt ông trở nên như vậy là bởi vì sự ngu xuẩn của tên phó chánh án.

Tình huống rõ rành rành như vầy, chỉ cần hơi có bộ não một chút thì sao có thể không phát hiện ra vấn đề? Tối thiểu thì cảm giác áp bách vẫn còn lưu lại ở đây tuyệt đối là dấu vết rõ ràng nhất cho thấy vấn đề rất lớn. Mà ngu thì ngu đi, nếu im lặng thì chẳng nói làm gì, nhưng đã ngu mà còn đi sủa bậy thì thật đúng là khiến cho người ta nổi nóng. Thú thật là vào lúc này, ông lão Hồng Y thật sự rất muốn trực tiếp dùng một cái tát mà đập chết cái thằng ngu trước mặt. Quá ngu, chịu không nổi!

Bất quá, xét tới việc con lợn này là người dẫn đầu của nhiệm vụ lần này, địa vị của mình không bằng nó, nên ông lão cũng chỉ có thể nén cảm giác phẫn nộ trong lòng xuống, cố gắng làm ra thái độ nghiêm túc mà phân tích: “Phó chánh án đại nhân, ngài xem, ở đây mặc dù...”

Thấy ông lão nghiêm túc thấp giọng báo cáo, vị phó chánh án liền làm ra vẻ hợm hĩnh, xem thường cùng hách dịch, căn bản là chẳng muốn quan tâm là ở đây đã xảy ra chuyện gì.
Đó là biểu hiện bên ngoài, còn ở trong lòng, thanh niên phó chánh án đã sớm đem tình huống ở đây phân tích rõ ràng. Những gì ông lão Hồng Y nghĩ tới, hắn cũng đều đã nghĩ tới, thậm chí còn nghĩ được xa và nhiều hơn cả ông lão Hồng Y.

Chỉ có điều, dù phát hiện ra được rất nhiều thứ, nhưng hắn lại không có ý định để lộ. Dù sao, địa vị của hắn hiện giờ rất vi diệu, nếu một ngày nào đó mà hắn để lộ ra sự thật rằng mình là một kẻ vô cùng thông minh, vậy thì cái chức phó chánh án này của hắn cũng sẽ theo gió mà bay mất.

“Đã biết, đã biết, nói chung đều là một lũ rác rưởi chẳng được tích sự gì. Lãng phí thời gian tốt đẹp của bản chánh án. Tốt, nếu ngươi đã nói hai thằng ngu đó đã bị ngộ hại, vậy tìm đi. Nếu tìm không được vậy thì thôi, đừng làm phiền ta! Chỉ là hai thứ rác rưởi, chết thì chết. Thật đúng là phiền!”

Nghe ông lão Hồng Y phân tích, thanh niên phó chánh án ra vẻ thiếu kiên nhẫn mà lắc đầu và buông lời, sau đó lập tức quay người bước đi, giống như chả muốn lãng phí thời gian để ở lại đây thêm nữa.

“Chuyện này, phó chánh án đại nhân...?”

“Được rồi, sao mi phiền như vậy? Việc này giao ngươi, lão già. Muốn tìm, muốn báo lên hay làm gì đó thì tùy ngươi. Bất quá ta nhắc trước cho ngươi nhớ, chúng ta tới đây là để tìm ả nữ nhân kia. Nếu chỉ vì chuyện này mà làm nhiệm vụ bị trễ nãi, tới lúc đó ta cũng mặc kệ, ngươi tự đi mà chịu trách nhiệm với giáo hoàng.”

Câu này vừa nói ra xong, lửa giận vốn đang thiêu đốt trong lòng ông lão Hồng Y lập tức bị khựng lại. Chờ tới khi ông lão kịp tỉnh người lại, thì thanh niên phó chánh án đã đi xa.

“—— đáng chết! Thằng ngu này!”

Ông lão tóc trắng tức tới bể phổi mà chửi bới một câu. Sau đó, bất đắc dĩ, ông lão cũng chỉ có thể men theo manh mối mà điều tra về tung tích của hai kỵ sĩ thẩm phán bị mất tích kia, đi cùng với ông còn có vị kỵ sĩ thánh điện.

––––––––– phân cách tuyến –––––––––

“Cô nói cô muốn ăn ta?” Nghe nữ hoàng nói xong, Ye Jian liền tức cười. Con cáo nhỏ này vậy mà lại dám nói là muốn ăn sạch cậu, “Ha ha ha ha, cô muốn ‘ăn’ đúng không? Nhưng nếu nói tới ‘ăn’ thì có lẽ, hẳn phải là ta, ‘ăn’ con cáo nhỏ như cô mới đúng chứ? Ha ha ha ha!!!”

Tiếng cười sang sảng không chút cố kỵ nào của Ye Jian khiến cho sắc mặt của queen trở nên rất khó coi. Với sự từng trải của nàng, nàng sao có thể không hiểu chữ ‘ăn’ mà Ye Jian đang nói tới là có ý gì chứ? Hơn nữa thằng nhóc con này, lại dám nói nàng là một con cáo nhỏ?

Vừa mở được gút mắc trong lòng, nữ hoàng vốn cũng đã muốn tìm thứ gì đó để phát tiết. Kết quả là thằng nhóc trứng thúi này lại trực tiếp va vào họng súng của nàng.

Cho nên, sắc mặt lập tức phát lạnh, queen-sama dùng sức mà bổ nhào về phía trước.

“Ách!?”

Tiếng cười của Ye Jian bị hành vi này của nữ hoàng làm cho im bặt. Cậu không ngờ được nữ hoàng sẽ làm như vậy, nên không kịp phản ứng mà bị nữ hoàng bổ nhào lên người.

Về phần queen, sau khi bổ nhào lên người Ye Jian xong, nàng lập tức hé miệng nhỏ, nhe những chiếc răng mèo bén nhọn lấp lóe hàn quang ra, sau đó, trực tiếp cắn xuống.

“Híz-khà-zzz ~~!”

Bị queen ‘cắn nhẹ’ một cái như vậy, toàn thân Ye Jian lập tức rùng mình, nhưng không phải là do đau, mà là do cảm giác nhột nhột ngứa ngứa ở chỗ bị cắn.

Không nên quên rằng Ye Jian hiện giờ là một tồn tại như thế nào. Da của cậu, coi như cậu không chủ động phòng ngự, nhưng chỉ riêng tính bền dẻo căn bản của nó cũng đã không phải là thứ mà hàm răng của queen có thể cắn thủng.

Chỉ có điều, cái cắn này của queen lại cũng chẳng phải là để đùa, cô nàng thật sự đã dùng hết sức khi cắn. Cho nên kết quả là hiện tại, Ye Jian chỉ cảm thấy chỗ bị cắn rần rật làm sao ấy. Mà đã vậy, con cáo nhỏ này còn mềm oặt cả người mà nằm lên người cậu. Mùi thơm thoang thoảng dụ hoặc ùa vào xoang mũi, eo thon như rắn nước thì cứ không ngừng uốn éo đong đưa, ngực to mềm mại thì cứ lăn qua lăn lại tỳ ở trước ngực, Ye Jian thật sự cảm thấy hồn của mình cũng sắp bị câu đi.

Đây thật đúng là... Hưởng thụ a!

ngantruyen.com
Convert by: Strauss